Phố dài xao xác heo may

18/10/2024 20:26 Số lượt xem: 175
Mưa về trên phố, làm mềm ướt sũng hàng cây, ào ạt vơi đầy kéo mùa thu chậm lại. Mưa rót vào phố những thầm thì, nhắn nhủ bằng tất cả chữa lành sau bão. Cây bật mầm thức dậy trong dịu êm, khao khát thêm lần nữa sống và tồn tại. Giữa khoảng xanh thầm lặng ấy, ta cũng rót mình vào cơn mưa để nghe hơi thở đất trời, cỏ cây, vạn vật. Ngần ấy thôi chưa đủ, mưa như trút hết, dốc bầu tâm sự bằng những câu chuyện ngắn dài.

Mưa về trên phố, làm mềm ướt sũng hàng cây, ào ạt vơi đầy kéo mùa thu chậm lại. Mưa rót vào phố những thầm thì, nhắn nhủ bằng tất cả chữa lành sau bão. Cây bật mầm thức dậy trong dịu êm, khao khát thêm lần nữa sống và tồn tại. Giữa khoảng xanh thầm lặng ấy, ta cũng rót mình vào cơn mưa để nghe hơi thở đất trời, cỏ cây, vạn vật. Ngần ấy thôi chưa đủ, mưa như trút hết, dốc bầu tâm sự bằng những câu chuyện ngắn dài.
Mưa đêm qua, mưa rạng sáng nay. Mưa kéo ngày vào đêm, đêm là ngày. Mưa lầm lụi vắt ngang phố trong một bầu thanh lọc. Lọc lấy chính mình. Mưa dịu dàng, mưa lan tỏa. Tất cả lá theo mây ngàn trong khoảnh khắc hợp tan. Mưa chảy theo cảm xúc của người chẳng thể nói lên lời bằng câu từ, chữ nghĩa. Trong tất cả những thanh âm làm đầy mắt phố, có lẽ mưa là thanh âm trong trẻo nhất, cũng là lắng và đọng nhất. Khi mưa làm đầy nước mắt, từ bao giờ mặn chát đầu môi. Khi giọt nước mắt rơi, sự hiện hữu của mưa luôn đánh thức mọi giác quan. Ta chạy theo mưa. Ta đuổi theo mưa trong lầm lụi trở về gác nhỏ. Phút giây trở trăn, ngẫm ngợi, mưa là bản nhạc không lời.
Những ngày mưa ào ạt, xối xả tưởng như giông bão quay trở lại, phố thầm thì, ngọt ngào hơn với những mầm non vừa nhú. Những vết thương đang dần hồi sinh, từ củi cành khô héo, giấc mơ cây trở lại trong sớm nay bên từng ô cửa, nếp nhà. Và mang theo một chút se lạnh phố dài xao xác heo may. Chút lạnh ấy thấm vào da thịt cây như những viên đá nhỏ chườm lên vết đau phồng rộp. Rồi dịu dần, mờ dần sau đỏ ửng thịt da. Hương mùa thu trở về vẹn nguyên sau ngày cây gãy gập, tổn thương vì bão. Lòng người đã vơi bớt sầu lo, bước đi trên phố chầm chậm men theo lối công viên ngày nào xanh mướt mát tàng cây rủ xuống phố dài xao xuyến.
Thu sang mà thiếu gió heo may đâu khác gì sắc hoa trên cành chưa một lần tỏa hương ban sớm. Gió heo may vừa như lát cắt ngọt vào tháng năm gánh mỏi tình đời, mang theo hoài niệm phố thổn thức không nguôi, lại như liều thuốc an thần đưa người vào giấc ngủ tựa nương mà thiêm thiếp. Hương hoa sữa không còn đậm như trước để đánh thức mọi giác quan lúc mùa thu chùng xuống bên hàng cột đèn rọi sáng màn đêm. Sau gió giật mưa tuôn, chỉ còn mấy cây bàng trụ vững, nổi lên u cục gân guốc, sù sì màu nâu xám. Cây bàng là minh chứng của sự dẻo dai, kiên cường, vững vàng sau bão. Hương sen cũng tắt trên chiếc đầm mắc cạn một dòng sông, để rồi sớm nay khi lời cốm non thầm thì với lá sen, ta lại bắt gặp thân thuộc một giấc sen chở nỗi đời qua phố. Ai ngang qua tiếng rao mà không nhớ bóng dáng mẹ đi về cuối buổi chợ đông.
Heo may kể với người về câu chuyện của những nỗi chờ. Chờ một bầu êm dịu sau ngần ấy bão giông. Những bão giông đi qua đời người. Thời gian đang dần xoa dịu những ánh mắt nhìn lên bầu trời mà tha thiết bóng trăng. Ở nơi nào đó, núi đã vỡ những vầng mây ngang ngõ, nhọc nhằn hơi thở trong khoảng lặng kiếm tìm. Thấp thỏm giữa bao la chẳng thấy thu về. Nắng tắt dần theo ngọn gió tỉ tê. Dòng sông cuộn mình bồi lở không phải vì ăm ắp phù sa, chẳng phải vì đã đầy đất khát. Mà sông đang thức. Thức trong gầm gào thác lũ. Sông căng mình chảy qua từng nóc phố mưu sinh.
Nhưng rồi, ngày tháng dần dịu lại, heo may làm chậm những vành môi chưa kịp nói lên lời ngọt ngào thương nhớ. Nếu đã không còn ái ngữ thì cũng đâu trổ nhánh sông đời. Và như một sự lan tỏa bằng đâu đó, chỉ một chút gió cũng làm xốn xang từng góc phố, con đường. Ngần ấy niềm vương tề tựu bên một quán nhỏ khi tiếng đàn vang lên, ngân khẽ xao xuyến lòng mình. Gọi mời nhau bằng trà cúc, hạt dẻ mà xua tan nỗi nhớ. Phố đánh rơi nhịp chống chênh, người đến thật gần bằng thủ thỉ, nhỏ to tâm sự. Ta thấy heo may đã làm đầy ánh mắt người trầm tư sau bão. Rót chén trà thơm, làn khói vấn vít, phủ đầy trên tay, phút buông lơi hờ hững trong lặng im, nhìn bâng quơ ra phố, đẹp đẽ bao dấu chân, đẹp đẽ từng bánh xe lăn. Cứ thế, heo may đâu còn là xao xác.
Và bài thơ muốn viết. Viết về khoảng lặng chẳng rõ dung hình đang đậu trên mắt môi người. Có khi thơ là bộc bạch nội tâm, cũng có khi chỉ đơn giản là tiếng lòng sau ngần ấy thăng trầm. Ta đi về trên phố, cầm nhánh heo may lúc ánh chiều chạng vạng thấy bao la lẽ đời, bao la tình người. Khoác heo may hờ hững, vắt heo may lên vai, chiếc áo ngắn dài đâu thừa ra mà bàng bạc, xém nắng gió gọi mùa. Heo may lẩn khuất trong làn khói thuốc, rồi sóng sánh bên giọt thương đời, thương người chưa rớt. Ta êm lại gót giày trong mỗi bước chân qua.
Yên bình, cũng có khi là phút đầu mùa chơi vơi rót màu mắt lạnh vào mưa ngấm nước. Heo may chạm nhớ, chạm thương. Phố lên đèn, ghé quán quen, thưởng thức bát sủi dìn nóng hổi, thơm mùi phố mới, ngọt bùi tâm tư. Phố không dài nữa, chẳng sâu hun hút. Vỉa hè thơm lừng bắp nướng, ngô bung. Khoai sắn đã từng, ta nhớ khói đốt đồng. Heo may ơi mùa trôi, heo may ơi gần thôi...

Dương Thắng