Nỗi nhớ mùa đông

25/10/2024 21:02 Số lượt xem: 24
Không biết tự bao giờ mà mùa đông đã trở thành mùa nhớ? Phải chăng chính cái rét đặc trưng của nó mà khiến cho ta tìm đến nỗi nhớ như thể là một phương cách để thắp lên những ngọn lửa tự tâm sưởi ấm chính mình.

Trên những con đường vào mùa đông, mắt ta chẳng thể nào lơ đãng, cũng chẳng thể nào vô tình lướt qua trước cảnh vật: Những con đường trầm mặc khiến ta ngẩn ngơ, những nhành cây run rẩy trong gió giống như đôi vai của thiếu nữ, những hạt sương đêm ngủ quên trên vạt cỏ như ánh mắt ai ngấn lệ những khi buồn tủi, giận hờn…
Đông về, cũng là lúc những cánh hoa đồng nội nở rộ trong ký ức. Nhớ những bông cỏ may ràn rạt trong gió trên bờ đê uốn lượn, những bông hoa cải vàng rực giữa đồng chiều man mác tất cả như sống dậy và ùa về vẹn nguyên.
Mỗi khi mùa đông gõ cửa là bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ ùa về. Trời trở lạnh từ cơn mưa phùn gió bấc đầu tiên, mẹ sẽ chuẩn bị đồ ấm của anh em tôi. Nào là mũ len, khăn quàng, áo khoác; nào là tất tay, tất chân đủ loại. Tôi thích nhất là được ngồi xem mẹ đan áo mũ. Tay mẹ cứ thoăn thoắt đan, tôi thì thích thú mâm mê những cuộn len đủ màu bắt mắt. Những sáng đầu đông, cứ mở mắt ra là tôi chạy ù xuống bếp chỉ để sà vào lòng mẹ, bên ánh lửa nồng ấm thơm mùi rơm.
Đông đến lũ trẻ quê nghèo chúng tôi, đứa nào đứa nấy chân tay nứt nẻ, da dẻ mốc meo... Ấy vậy mà trong khoảng trời quê giá lạnh ấy vẫn không thiếu tiếng trò chuyện râm ran, những tiếng cười khúc khích hay những bài đồng dao vang lên. Rồi rủ nhau nướng khoai, nướng ngô; bắt chuột đồng; lúc lại cùng nhau tết con cú bằng rơm, đốt lên sưởi ấm cả ngày chẳng hết…
Đông về, màn đêm xuống sớm hơn mọi khi. Bởi thế, những đứa trẻ đang độ tuổi ăn, tuổi ngủ như chúng tôi ngày ấy chỉ muốn được đi ngủ sớm. Cả nhà đắp chung một chiếc chăn trên chiếc giường ọp ẹp mà vẫn hạnh phúc vô cùng. Cái thời tiết khắc nghiệt của mùa đông thường khiến người ta e ngại, muốn né tránh, vậy mà thiếu vắng nó ta lại thấy nhớ, muốn được chạm vào. Tôi thầm cảm ơn mùa đông vì đó là nơi cất giữ những ký ức không dễ phai nhòa, để mỗi khi nhớ về lại rưng rưng cảm xúc.
Chúng tôi lớn lên trong lạnh giá ngày đông, trong nghèo khó, trong tình thân ấm nồng nên luôn biết trân quý những điều tốt đẹp, những giá trị bình dị mà lâu bền, luôn biết vươn lên trước những khó khăn, thử thách.

Trà My