Chuyện con gà

28/10/2024 10:30 Số lượt xem: 58
Cứ mỗi lần ông Sáu gọi điện đòi ra thành phố thăm con, cháu, thằng con trai ông lại gàn: “Ông già rồi đi tàu xe làm gì cho vất vả, thỉnh thoảng chúng con về thăm ông là được rồi”. Thỉnh thoảng như nó nói là mỗi năm hai lần: Ngày giỗ mẹ nó và ngày Tết vợ chồng con cái nó về. Bao giờ cũng chỉ ở trong ngày, thế thôi.

Tuổi già, sống  trong ngôi nhà hai tầng làm cho ông càng thấy vắng vẻ, đơn độc, nhớ hai đứa cháu nội đến quay quắt.Trời thương nên đã gần tám mươi, ông vẫn khỏe mạnh, vẫn tự lo được mọi việc cho mình. Ông nuôi một đàn gà vài chục con. Lúc thấy thèm, ông thịt một chú gà làm nồi cháo ăn cả ngày. Về đời sống vật chất được như ông ở làng quê cũng là mơ ước của nhiều người. Nhưng ông vẫn thấy buồn lắm.
Nài nỉ mãi cuối cùng vợ chồng thằng con trai cũng đồng ý để ông ra thăm nhà nó và mấy đứa cháu. Nhưng nó giao hẹn với ông không được mang quà cáp gì cho nặng nề. Trước hôm đi, ông lọ mọ thức cả đêm để chuẩn bị. Ông chọn mấy bộ quần áo mới nhất đút vào cái túi du lịch. Ông ra chuồng gà chọn một đôi gà mái ghẹ béo ngon nhất bắt nhốt vào cái lồng ông đan sẵn từ mấy hôm trước. Phải có quà quê cho cháu ông chứ. Hai chú gà đã nằm trong lồng, ông cẩn thận lót báo ở dưới, cho vào túi ni lông cho kín đáo, sạch sẽ.
Hai chặng xe ôm, một chặng ô tô khách vất vả, ông đến được nhà vợ chồng thằng con trai vào lúc gần trưa. Ông mừng lắm vì cơ ngơi tự con ông tạo dựng, ông cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Ông bấm chuông một hồi lâu mới thấy bà giúp việc hớt hải chạy ra. Bà ta nhìn ông qua khe cổng: “Ông cần gì, nếu cần của bố thí thì ông đi chỗ khác, ông bà chủ không có nhà”. “Tôi là bố thằng Quang ở quê ra chơi. Bà mở cổng ra cho tôi vào”. “Có thật ông là bố cậu chủ không? “Thật đấy, thế chúng nó không dặn bà là hôm nay tôi ra chơi hay sao?”. “Không! Ông chờ tí cháu gọi điện cho cậu chủ đã nhé!”. Khổ thân tôi, bố chúng nó chứ có phải trộm cắp, cướp giật gì đâu mà bà ấy cảnh giác thế! Chắc có thông tin của cậu chủ nên bà giúp việc mở khóa cổng. “Cụ tha lỗi ở thành phố nên cũng phải cẩn thận”. Ông lếch thếch bước vào nhà. Lâu ngày ông mới ra nên tròn mắt ngạc nhiên về ngôi nhà của vợ chồng con trai ông. Cái gì cũng đẹp, cũng sáng choang. Ông hỏi bà giúp việc chỗ đi tiểu tiện, bà ấy dẫn ông vào cái nhà vệ sinh cạnh phòng khách. Sao mà đẹp mà thơm thế! Giải quyết xong, ông đi ra phòng khách. Bà giúp việc bưng cho ông một cốc nước lọc. “Cụ ơi nếu cụ đi giải cũng nên ý tứ, đừng cứ tồ tồ như thế”. Phiền phức thật. Ông bảo bà giúp việc đưa đôi gà vào nhà. Bà ấy ngần ngừ mãi sau đành cho cái túi đựng gà vào WC.
Đến chiều tối, con cháu ông mới về nhà. Hai đứa cháu đi học về, chào ông xong, chúng nó biến vào phòng riêng. Đến bữa ăn cả nhà mới gặp nhau. Hai đứa trẻ ăn vội vàng rồi đứa nào lại về phòng đứa nấy. Cô con dâu hỏi ông vài điều sau đó cũng vào phòng riêng. Chỉ có cậu con trai ngồi lại với ông, hỏi han về làng quê, nhà cửa, về sức khỏe của ông, hẹn ông mai nó sẽ nghỉ làm để đưa ông đi dạo phố phường.
Nó mở tivi cho ông xem và dặn ông nếu buồn ngủ thì vào phòng ngủ. Thèm một chén nước chè, một mồi thuốc nhưng ông cũng chẳng dám nói ra. Lâu ngày đi đường cũng thấy mỏi. Ông cứ thao thức chẳng ngủ được. Ông đến nhà con trai mình mà sao như lạc vào một thế giới xa lạ. Phải chăng nếp sống thị thành, con cháu ông đã có cách sống khác. Ông là một người chân quê, ông thấy khác quá. Không dám trách chúng nhưng ông vẫn thấy buồn. Mới năm giờ sáng ông đã tỉnh giấc, lọ mọ đi vào toilet. Hai con gà của ông không còn trong đó nữa. Lúc đi ra, ông gặp bà giúp việc. Ông hỏi, bà ngần ngừ mãi mới nói nhỏ: “Cháu nói riêng với cụ, đừng cho ông bà chủ biết không cháu lại bị mắng.  Nhà này chỉ ăn gà sạch trong siêu thị thôi cụ ạ. Để trong toilet hôi lắm, bà chủ sai cháu bỏ ra thùng rác rồi”. Ông ngỡ ngàng như nghe nhầm. Đôi gà ngon ông lựa mãi mà sao lại bị vứt đi? Nhân lúc bà giúp việc mở cổng, ông lò dò đến gần thùng rác. Trời đang sớm, cái lồng gà vẫn nằm đấy.  
Ông vội vào nhà lấy túi quần áo. Mắt trước mắt sau, ông đến bên thùng rác, xách vội cái lồng gà. Ông đi như chạy đến khúc ngoặt của dãy phố. Cũng may có bác xe ôm đang chờ khách. Ông bảo bác chở ra bến xe. Thôi ông về quê, làm bạn với hàng xóm, với mảnh vườn, đàn gà của ông vậy.

Truyện ngắn của Nguyễn Đình Tùng