Tình quê

18/04/2021 14:30 Số lượt xem: 592
Mỗi lần em về quê, anh lại lo quãng đường xa; chốc chốc, mong đứa em xa, anh gọi hỏi: Chú về đến mô rồi? Anh ra đón!


Thế mới thấu cái thâm tình máu mủ, ruột già. Không gọi điện vì không muốn anh vất vả...thế là anh trách: Chú về mà chẳng điện báo trước! Linh tính mách bảo sao mà lần nào chú về là y rằng đêm trước anh câu được rất nhiều cá, loại mà chú thích, vẫn đang nhốt ngoài sông. Bên mâm cơm đầy ắp hương vị quê nhà, anh hàn huyên chuyện con cháu, họ hàng sắm nghề mưu sinh; sẻ chia cơ cực, mong manh của nghề. Biển bạc đấy nhưng hốt bạc đâu dễ, chuyến đầy ăn, chuyến chẳng đủ tiền dầu. Song, cái nghiệp ông cha nối đời vui sống với biển. Mẹ biển bao dung, mặn nghĩa, nặng tình, nuôi dưỡng, chở che tâm hồn ta; dành cho ta con tôm, con cá, chắt chiu từng hạt muối, con sóng êm trôi giúp ta tan đi bao nỗi nhọc nhằn, phiền muộn. Cái hào sảng của biển đã ngấm sâu trong nết ăn, chất nói, đói là ăn, có sao nói vậy... Em ở xa về, xếp công việc, anh em uống rượu, cả năm anh em mới gặp nhau, có việc gì quan trọng hơn em đâu?!
Hai mái đầu chẳng còn đen như ngày trước và mọi thứ cũng vơi đi theo thời gian. Xa hoài những ngày hè leo rú theo chị hái sim, chặt củi, những đêm chân trần soi cua ngoài bãi, chạy cơn mưa biển cuộn tròn trong chiếc thuyền thúng... Thấm thoắt thế sự qua đi, tình chân đọng lại. Em ở xa về, thấy em ngại ngùng trước sự chu toàn, anh lại trầm ngâm: Chú đừng rầy rà, khách sáo làm chi, anh em nhà ta cả... Em lỡ ý, cũng vì không muốn anh vất vả lo đón em, dù gì em cũng nhớ đường về... Ánh mắt trầm đục, nửa hờn, nửa trách: Chú à! Có chi mô! Đơn giản là anh muốn đón chú!
Em thầm nhủ, mai về quê sẽ gọi điện để anh ra đón.

Chi Mai