Tháng 5 về, gọi nỗi nhớ xôn xao

25/05/2018 10:02 Số lượt xem: 1409
Một buổi sớm mai thức giấc, kéo chiếc rèm, mở tung ô cửa sổ, bất chợt nhận ra mặt trời đã tỏa những vạt nắng vàng ươm như rót mật tự bao giờ, những tia nắng rực rỡ, lấp lánh những hạt vàng đang len lỏi vào từng con phố khiến không gian phố phường trở nên bừng sáng lạ kỳ!

 

Tháng 5 đã sang, tháng gọi Hè về! Tháng 5, không còn cái se se lạnh của cuối Xuân, những ngày mưa phùn lất phất với khí trời nồm ẩm, khiến ta cảm thấy bức bối, tù túng. Hè đến, mang theo sức sống mới cho đất trời. Đâu đâu ta cũng thấy những hàng cây xanh tươi, những cánh đồng lúa vàng óng, những vườn rau xanh mơn mởn, những vườn cây trĩu quả. Chẳng thế mà, tháng 5 như thổi cho mỗi con người luồng gió mới, tiếp thêm cho ta sức mạnh để biến bao dự định, ước mơ của tuổi thơ vụng dại trở thành hiện thực. Tháng của bao sĩ tử ngày đêm đèn sách chuẩn bị cho mình những hành trang vững chắc để bước vào đời. 

Tháng 5 về, gọi nỗi nhớ xôn xao! Để mỗi chúng ta đều ước mình trẻ lại để được trở về thời áo trắng cắp sách tới trường. Cây phượng già đã qua mùa thay lá, đang vươn những chùm hoa đỏ rực góc sân trường, như ủ hồng thêm đôi má của người thiếu nữ, e ấp, thẹn thùng để những chàng trai đắm mình trong đó, để ta thêm yêu những ngày hè rực lửa. Tháng 5 là như thế đấy, để chúng ta vừa kịp nhận ra tình yêu chớm nở, thì đã phải vội vã chia xa! Chợt nhớ mấy câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng/ Em chở mùa hè của tôi đi đâu?/ Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám/ Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu”. Để rồi, ai đã từng đi qua tuổi học trò, mỗi khi Hè sang, phượng nở không khỏi bồi hồi, bâng khuâng!

Tháng 5, cũng là tháng của mùa gặt. Mùa thu hoạch lúa sau bao ngày chăm sóc, vun trồng. Cả cánh đồng mênh mông như được trải lên một lớp thảm nhung màu vàng óng. Mùa của những giọt mồ hôi thấm đẫm vai áo và cả trên lưng, trán và trên cả những nụ cười rạng rỡ của bố, của mẹ, của những người nông dân chân lấm tay bùn. Chợt ta thấy mình như sống lại cái tuổi lên chín, lên mười, khi người lớn tay liềm thoăn thoắt cắt lúa trên từng thửa ruộng, đám trẻ con xúm xít trên bờ ruộng bắt cào cào, châu chấu. Mùa gặt, ngày như dài hơn, nắng dường như cũng vàng óng hơn để nhà nhà kịp thu hoạch, hong khô những mẻ lúa cho kịp trước cơn bão đầu mùa. Những ngày này khắp làng quê phảng phất mùi mồ hôi mặn đắng lẫn trong mùi rơm rạ, mùi thơm lúa mới. Mùa gặt, còn là mùa để lũ trẻ quê tha hồ nô đùa bên rơm rạ, nằm phơi mình trên thảm rơm dưới nắng vàng chói chang để mơ ước về những điều xa vợi.

Mùa gặt về, ta chẳng thể nào quên hương vị ngọt lành của những bữa “cơm đồng” quyện cùng hương đồng gió nội. Dẫu chỉ là nồi cơm hẩm với một vài con rạm đồng, cá rô kho khô hay vài con tép rang mặn, dăm ba lá dền luộc hay vài ngọn mồng tơi hái vội ngoài vườn được bày trên tàu lá chuối xanh mà sao lại ngon lành đến thế, làm ai cũng no căng bụng, để rồi ai đi xa cũng nhớ! Ngày mùa, dường như cũng khiến cho con người gần nhau hơn, nhà nhà chia sẻ cho nhau từng món thức ăn đạm bạc, đồng quê rôm rả tiếng cười đùa. Và rồi, tất cả những hương vị ấy, âm thanh ấy cứ quấn quýt bước chân của những người con xa quê…

Mai Phương