Bốn mùa hoa

12/12/2018 08:40 Số lượt xem: 239
Bố tôi mới mua được nhà mặt phố định cho Ngân hàng thuê làm địa điểm giao dịch, nhưng Bà nội bảo: Để đấy cho Mẹ bán hoa.

Bà nội cả đời long tong mẹt hoa hè phố, giờ bố không dám trái ý bà.
Bà đi rủ các bạn chủ hàng hoa, về cho thuê, giá rẻ, bán hoa từng mùa.
Tháng ba, nắng mới chứa chan. Cô chủ hàng hoa Loa kèn bày chật nhà. Hoa trắng tinh, thanh khiết. Các cô gái đến mua bảo hoa âm vang tiếng kèn tuổi thơ.
Loa kèn hết mùa, hoa sen ào đến. Sen Tây Hồ, cánh thắm nhị vàng thơm nức.
Góc nhà là chiếc chõng tre, trà ướp hương sen tỏa khói, khách ngồi trên chiếc ghế tre nhấp trà ngắm hoa, trầm ngâm. Quý bà châu Âu du lịch, vào chụp ảnh. Quán của Bà thành địa chỉ văn hóa.
Khi sen tàn, nắng thu vàng rợi, cửa hiệu lại ngập tràn hoa cúc. Cúc vàng như nắng, lung linh sắc chăng kim.
Chõng trà sen giờ thành gánh cốm. Sen tàn còn để lại lá xanh gói cốm. Sợi rơm đầu mùa gặt, ngái thơm mùi lúa, buộc lá sen.
Cạnh cô bán Cốm là cô bán hồng và chuối. Hồng tháng tám đỏ như cục than cháy. Chuối heo may vàng rực, đốm trứng cuốc. Chuối chấm cốm, nhẻ nhót, vị thơm từ môi khách thoảng bay.
Khi những tia nắng thu cuối cùng đứt hẳn, Cúc họa mi năm ngoái trở lại. Cúc họa mi trắng mộc mạc, đơn sơ, là sứ giả báo hiệu mùa đông đã đến đầu phố. Cúc họa mi vội đến vội đi, ngắn ngủi, chỉ ít ngày. Các cô gái thích mua lắm, bảo nó là ảnh hình của tình ngây thơ mộc mạc trinh nguyên, mới lớn.
Nắng đông tưởng như ngân lại, không trôi được, mà rồi những cành đào tết đã nở bung lúc nào không biết.
Cuối Chạp, cửa hàng thành một rừng đào tươi tắn. Có cả đào phai mang hương sắc núi rừng hoang sơ.
Tối 30, những cành đào ế trông thật bẽ bàng. Bà đem đặt dọc tường nhà, tưới tắm tươi mơn mởn, cho nó vẫn được khoe sắc với mùa xuân mới.
Tôi để ý tháng mưa phùn, tiết hoa nhài nở, bà giành cả cửa hàng cho riêng mình. Chả riêng thì cũng không có ai đem nhài đến bán. Nhài ngắt từng bông đựng vào giỏ tre thơm nức, trắng muốt, nhưng bà chỉ bán một hào một giỏ. Giá cả ấy có tự ngày xưa, khi bà mới về làm dâu phố này, ngắt nhài vườn nhà đem bán.
Người mua giờ không có tiền hào, quy ước mệnh giá một ngàn là một hào…
Tóc bà trắng như hoa nhài, rồi bà mất. Các cô chủ hàng hoa bốn mùa, quay về gánh mẹt lang thang hè phố. Bố tôi cho ngân hàng thuê nhà.
Ngân hàng là tiền. Tiền ẩm mồ hôi tay, nắng nồm, bốc mùi…
Những cố nhân xưa uống trà sen, ăn cốm, mua hoa, giờ nhìn nắng hạ, gió thu, lại xăm xăm tới. Họ không biết cửa hàng không còn.
Đón họ, các nhân viên Ngân hàng hỏi:
- Ông bà gửi tiền thời hạn bao lâu.
… Thời hạn của hoa bốn mùa và của quá vãng…
                                                                                                                                                22-10-2018

Tản văn Nguyễn Phan Hách